Vladimir Nabokov
Thiên Lương dịch
Tác phẩm đã đăng trong Tạp Chí Sông Hương số Tết Bính Thân
Nơi góc phố, dưới vòm
hoa đoan, một mùi hương ngào ngạt quấn lấy tôi. Những tảng sương mù đồ sộ dâng
lên trên trời đêm, và khi khoảnh sao cuối cùng bị nuốt chửng, thì ngọn gió mù
loà, che mặt bằng tay áo, lùa thấp theo phố vắng. Trong bóng tối nhập nhoạng,
trên cánh cửa sắt của tiệm cắt tóc, một chiếc khiên treo – chiếc thau vàng – chao
như quả lắc.
Về đến nhà, tôi bắt gặp ngọn gió đã đợi trong
phòng: nó sập mạnh khung cửa sổ – và vội vã thốc ngược lại khi tôi khép cánh cửa
sau lưng mình. Dưới cửa sổ phòng tôi có cái sân trong sâu hun hút, nơi đó, ban
ngày, những chiếc sơ mi, bị đóng đinh trên các dây phơi rực nắng, toả sáng
xuyên qua các bụi tử đinh hương, và từ dưới ấy thỉnh thoảng lại vọng lên những tiếng
sủa sầu muộn – giọng mấy người thu mua đồng nát ve chai; – ứ-ứ, – cây vỹ cầm tàn tật
nức nở; và, có lần, một phụ nữ tóc vàng béo ú tới, đứng ngay giữa sân, hát hay
đến nỗi các cô hầu, cúi cần cổ trần, nhoài cả người ra ngoài mọi cửa sổ, – sau đó, khi chị ta ngưng hát, mọi thứ
trở nên yên lặng khác thường; – chỉ nghe tiếng bà chủ nhà tôi, một mụ goá lôi thôi, đang thổn thức hỉ
mũi trong hành lang.
Giờ thì dưới ấy, màn
sương u ám ngột ngạt đang trương lên, – nhưng
kìa, ngọn gió mù loà, vừa bơ vơ luồn xuống đáy sâu, lại bắt đầu rướn lên trời, –
và đột nhiên – nó sáng mắt ra, lao vút lên và, trong những hố sâu màu hổ phách
bên bức tường đen ngòm đối diện, những bóng tay và bóng tóc tất tả tới lui, bắt
lại các khung cửa bay, sầm sập đóng chặt cửa sổ. Các cửa sổ vụt tắt. Và lập tức,
trong màn đêm tím thẫm, một tràng âm thanh trầm đục, tiếng sấm xa, bắt đầu vỡ
ra, lan rộng. Rồi mọi thứ lại lặng đi, như lúc chị hành khất ngừng hát, siết chặt
tay lên bộ ngực đầy.
Tôi thiếp đi trong sự
yên ả ấy, lử lả vì vui, một niềm vui mà tôi chẳng thể viết thành lời, – và giấc
mơ tôi chan chứa bóng hình em.
Tôi bừng tỉnh vì đêm vỡ
vụn. Ánh lấp lánh nhợt nhạt, cuồng dại bay ngang bầu trời, tựa chớp hồi quang của
chiếc nan hoa vĩ đại. Hết tiếng sét này đến tiếng sét khác xé toạc bầu trời. Mưa
rơi rào rạt nơi nơi.
Tôi say những rung động
xanh nhờ ấy, cái lạnh nhẹ buốt ấy. Tôi bước lên bậu cửa sổ ướt đẫm, hít không
khí siêu phàm, nó làm tim tôi ngân lên, như kính.
Càng lúc càng gần hơn, càng lúc càng kỳ vĩ hơn,
cỗ mã xa của nhà tiên tri rền vang theo những áng mây. Ánh sáng của sự điên rồ,
của những ảo cảnh nhức mắt, rọi tỏ cõi đêm, những mái dốc kim loại, những bụi tử
đinh hương cuống cuồng chạy trốn. Thần sấm, một ông khổng lồ tóc bạc, với bộ
râu bão táp bị gió vắt ngược qua vai, mặc bộ lễ phục phấp phới chói ngời, đứng,
ngả người về phía sau, trong cỗ mã xa ngùn ngụt cháy của mình, gồng tay ghìm lũ
chiến mã khổng lồ, lông đen huyền, bờm rực lửa tím. Chúng lao vùn vụt, chúng
phì bọt lóng lánh đì đùng, cỗ mã xa nghiêng ngả, và nhà tiên tri bối rối ghì
dây cương mà chẳng ăn thua. Gương mặt ông bị méo đi bởi gió và sự căng thẳng;
cơn lốc, thổi tung các nếp lễ phục, lột trần đầu gối vạm vỡ, – lũ chiến mã, tung bờm rực lửa, bay – mỗi lúc mỗi hăng – thấp dần, thấp dần
theo những áng mây. Và đây, với những tiếng sấm ầm ì, chúng tung vó qua một
nóc nhà sáng bóng, cỗ mã xa liệng đi, Elijah loạng choạng, và lũ chiến mã, điên
lên bởi đụng phải chất kim loại phàm trần, nhào ngược lên trời. Nhà tiên tri bị
quăng ra ngoài. Một bánh xe văng đi. Từ cửa sổ nhà mình, tôi thấy cái vành khổng
lồ rực lửa của nó lăn theo mái nhà, chệnh choạng tại bờ mái, và nhảy vào bóng tối
lờ mờ. Còn lũ chiến mã, kéo lê theo chúng cỗ mã xa bị lật nhào, nảy tưng tưng, đã
bay nhanh theo những áng mây cao ngất; tiếng rầm rầm tắt dần, và ngọn lửa giông
lụi tàn trong những vực thẳm tím than.
Thần sấm, vừa rơi lên
mái, nặng nề đứng dậy, đôi xăng đan của ông trượt đi; ông đạp chân vỡ cửa tò vò
mái nhà, càu nhàu, khoát tay túm lấy ống khói. Chầm chậm quay gương mặt tối sầm
lại, ông đưa mắt tìm kiếm thứ gì đó – hẳn là chiếc bánh xe vừa bung khỏi cái trục
vàng. Sau đó ông ngước lên, các ngón tay túm chặt bộ râu rối, cáu kỉnh lắc đầu –
chắc đây không phải lần đầu chuyện ấy xảy ra – và, hơi tập tễnh, bắt đầu thận
trọng leo xuống dưới.
Rời cửa sổ, hấp tấp và
hồi hộp, tôi khoác áo choàng và chạy xuống chiếc thang dốc dẫn thẳng đến sân
trong. Cơn giông đã qua, nhưng trời còn lất phất mưa. Phương đông ửng màu xanh
tái tuyệt đẹp.
Cái sân trong, nhìn từ trên cao thì như thể chìm trong bóng tối đặc quánh, thực ra ngập màn sương mỏng đang tan. Giữa sân, trên bãi cỏ thẫm màu vì ẩm ướt, một ông già gày guộc, lưng còng vai xo, mặc chiếc áo thụng đẫm nước mưa, đứng lẩm bẩm nói gì đó và nhìn quanh. Trông thấy tôi, ông giận dữ nháy mắt:
– Là ngươi hả, Elisha?
Tôi cúi đầu. Nhà tiên
tri chặc lưỡi, xoa xoa lòng bàn tay lên chỗ hói nâu nâu.
– Rớt đâu cái bánh. Tìm
cho ta đi.
Mưa đã tạnh. Trên nóc
nhà, những đám mây đồ sộ bừng bừng cháy. Xung quanh, trong không trung xanh mờ ngái
ngủ, các bụi cây, hàng rào, cái cũi chó lấp lánh lững lờ trôi. Chúng tôi mò mẫm
tìm rất lâu khắp các xó xỉnh. Ông già
luôn miệng càu nhàu, nâng gấu áo nặng trĩu, lội đôi xăng đan mòn vẹt lõm bõm
qua các vũng nước mưa, và trên đầu cái mũi to, xương xẩu của ông treo một giọt
nước lấp lánh. Gạt nhánh tử đinh hương thấp lè tè, tôi chợt để ý thấy, trên đống
rác, giữa kính vỡ, một bánh sắt mỏng, chắc là từ cái xe nôi trẻ con nào đó, ông
già thở phào nồng ấm ngay trên tai tôi và hấp tấp, thậm chí hơi thô bạo đẩy tôi
qua bên, chộp cái vành han gỉ ấy nhấc lên. Ông nháy mắt vui vẻ bảo tôi:
– Thì ra là lăn vào đây…
Rồi ông chằm chằm nhìn
tôi, nhíu cặp mày bạc, – và như thể chợt nhớ ra điều gì đó, oai nghiêm nói:
– Quay mặt đi nào, Elisha.
Tôi vâng lời. Thậm chí
còn nheo mắt lại. Đứng như vậy được chừng một phút, – và không giữ được lâu hơn.
Sân vắng tanh. Chỉ có
con chó già lông xù với cái mõm bạc màu thò đầu ra khỏi cũi và, giống như người,
ngước đôi mắt nâu sẫm đầy vẻ sợ hãi nhìn lên. Tôi ngẩng đầu. Elijah đã leo lên
mái nhà, chiếc vành sắt sáng lờ mờ sau lưng ông. Trên những ống khói đen, một
ráng mây sừng sững hiện lên như rặng núi loăn xoăn vàng cam, và sau nó là ráng
thứ hai, thứ ba. Tôi và con chó im bặt ấy đăm đắm dõi theo nhà tiên tri, vừa leo
đến đỉnh nóc nhà, bình tĩnh và thong thả đặt chân lên mây và tiếp tục trèo lên
trên, nặng nề bước theo ngọn lửa dịu êm.
Nắng rọi vào bánh xe của
ông, nó lập tức biến thành chiếc vòng vàng khổng lồ, – và chính Elijah dường
như lúc này cũng mặc bộ lễ phục lửa, hoà mình với những ráng mây thiên đường ấy,
bước mỗi lúc mỗi cao hơn, cao hơn nữa, cho đến khi biến vào lũng trời rực cháy.
Chỉ đến lúc đó thì con
chó già mới cất tiếng sủa khàn khàn ban mai, – và những gợn sóng lăn tăn trên bề
mặt sáng chói của vũng nước mưa; làn gió hiu hiu lay động các cây phong lữ đỏ
thắm trên ban công, đôi ba cửa sổ tỉnh giấc nồng, – và tôi chạy ra ngoài phố,
chân đi đôi dép ngủ kẻ ô ướt sũng, người mặc chiếc áo choàng phai màu, bắt kịp chiếc
tàu điện ngái ngủ đầu tiên, vừa chạy vừa khép vạt áo, và vừa cười hoài, vừa
hình dung, chỉ lát nữa thôi là sẽ tới nhà em và kể em nghe về vụ tai nạn trời
đêm ấy, về nhà tiên tri già cáu kỉnh ấy, vừa rơi xuống khoảng sân nhỏ của tôi.