Tôi được sinh ra vào năm 1910, tại Paris. Cha tôi là người lịch thiệp, phóng khoáng, món salad gen đa chủng tộc: công dân Thụy Sĩ, gốc gác pha trộn Pháp và Áo, hòa chút dòng Danube chảy trong huyết mạch. Tôi sẽ phân phát ngay bây giờ vài bức bưu ảnh xanh bóng, đáng yêu. Cha tôi sở hữu một khách sạn xa hoa ở Riviera. Cha và hai ông của cha tôi buôn rượu vang, đá quý và tơ lụa, theo thứ tự tương ứng. Năm ba chục tuổi, ông cưới một thiếu nữ Anh, con gái Jerome Dunn, một người leo núi, và cháu gái hai mục sư vùng Dorset, các chuyên gia về những chủ đề ít ai biết đến — cổ thổ nhưỡng học và phong hạc cầm, theo thứ tự tương ứng. Người mẹ hết sức ăn ảnh của tôi đã chết trong tai nạn dị thường (dã ngoại, sét đánh) hồi tôi mới ba tuổi. Ngoại trừ chút hơi ấm vương vấn nơi ngõ cụt nào đó trong quá khứ tối tăm, không chút nào về người còn đọng lại ở các miền nông sâu của thung lũng ký ức, nơi mà, nếu bạn còn chịu đựng được văn phong tôi (tôi đương ghi dưới sự theo dõi), mặt trời tuổi thơ tôi đã lặn: chắc chắn mọi người đều biết những dư hương thơm ngát ấy của ngày vẫn lơ lửng, cùng lũ muỗi mắt, quanh hàng giậu nở hoa nào đó hoặc bất chợt bị khách lãng du bước vào và đi xuyên qua, dưới chân đồi, trong chập choạng chiều hè; hơi ấm tơ lông, lũ muỗi ánh vàng.
Chị của mẹ tôi, Sybil, người mà một ông anh họ của cha tôi từng lấy làm vợ rồi bỏ mặc, phục vụ trong nhà tôi như một dạng quản gia kiêm gia sư không công. Có người sau này kể tôi nghe rằng bà từng đem lòng yêu cha tôi, rằng ông đã thản nhiên lợi dụng tình yêu ấy vào một ngày mưa và quên béng nó lúc trời quang mây tạnh. Tôi vô cùng quấn quít với bà mặc cho sự cứng nhắc — cứng nhắc đến tai hại — trong một số phép tắc của bà. Có lẽ bà muốn rèn tôi thành, vào cái ngày tiền định ấy, một ông góa tử tế hơn cha tôi. Bác Sybil có cặp mắt xanh thẳm viền hồng và da mặt màu sáp. Bà viết thơ. Bà mê tín một cách thi vị. Bà nói bà biết chắc rằng bà sẽ chết ngay sau sinh nhật thứ mười sáu của tôi, và chuyện xảy ra đúng như thế. Chồng bà, một tay chào bán dầu thơm rất giỏi, dành hầu hết thời gian làm ăn tại Mỹ, nơi ông ta rốt cuộc đã lập công ty riêng và kiếm được ít bất động sản.
Tôi lớn lên, một đứa bé khoẻ mạnh và vui sướng, trong thế giới rực rỡ của truyện tranh, cát sạch, cây cam, lũ chó thân thiện, khung cảnh biển cùng những gương mặt tươi cười. Khách sạn tráng lệ Mirana quay quanh tôi như một cõi riêng, một vũ trụ sơn màu trắng, nằm gọn trong vũ trụ xanh thẳm rộng lớn hơn, rực sáng ngoài kia. Từ người cọ xoong chảo đeo tạp dề cho đến nhà độc tài mặc đồ vải flannel, ai cũng yêu tôi, ai cũng chiều tôi. Các quý bà lớn tuổi người Mỹ ngả người trên ba toong của họ về phía tôi giống như những ngọn tháp Pisa. Các quận chúa Nga bị khánh kiệt, không trả được tiền cho cha tôi, vẫn mua những viên kẹo bòn bon đắt tiền cho tôi. Ông, mon cher petit papa, đưa tôi ra ngoài chèo thuyền và đạp xe, dạy tôi bơi, lặn và lướt ván nước, đọc Don Quixote với Les Misérables cho tôi nghe, tôi tôn sùng và khâm phục ông, tôi thấy sung sướng thay ông mỗi lần nghe lỏm được đám gia nhân đưa chuyện về các cô nhân tình đủ kiểu của ông, những tạo vật xinh đẹp dịu dàng rất quan tâm đến tôi, rủ rỉ và rỏ những giọt lệ quý giá lên cảnh vắng mẹ đáng mừng của tôi.
Tôi học một trường Anh hệ ngoại trú cách nhà vài dặm, ở đấy tôi chơi rackets và fives, được điểm xuất sắc, có quan hệ rất tốt với bạn học cũng như với giáo viên. Những biến cố giới tính rõ ràng, mà tôi có thể nhớ được là đã xảy ra trước sinh nhật thứ mười ba (nghĩa là trước lần đầu tiên tôi gặp Annabel bé bỏng của mình), chỉ là: cuộc trao đổi trịnh trọng, lịch thiệp, và thuần tuý lý thuyết về các bất ngờ ở tuổi dậy thì tại vườn hồng nhà trường cùng thằng nhóc người Mỹ, con trai của một nữ diễn viên điện ảnh lừng danh hồi đấy, mà nó hiếm khi được thấy ở thế giới ba chiều; và vài phản ứng là lạ về phía cơ thể tôi trước một vài bức ảnh, ngọc ngà và sẫm bóng, với những đường ven vô cùng mềm mại, trong cuốn sách La Beauté Humaine lộng lẫy và có vẻ rất đắt tiền của Pichon mà tôi chôm được từ dưới núi họa báo Graphics đóng bìa cứng vân cẩm thạch ở thư viện của khách sạn. Về sau, với phong cách hòa nhã thú vị, cha tôi dạy cho tôi mọi kiến thức ông nghĩ tôi cần biết về tình dục; đó là ngay trước khi gửi tôi, vào mùa thu năm 1923, đến một lycée ở Lyon (nơi chúng tôi rồi sẽ trải qua ba mùa đông); nhưng chao ôi, vào mùa hạ năm ấy, ông đi Ý du lịch với bà de R. và con gái bà, cho nên tôi chẳng còn ai để than vãn, chẳng còn ai để hỏi han.
Lolita. Bản dịch tiếng Việt. Chương 2.