Annabel, cũng như tác giả, có dòng máu pha
trộn, nhưng trường hợp của nàng là nửa Anh, nửa Hà Lan. Hôm nay tôi không nhớ
được nét mặt nàng rõ ràng như vài năm trước, hồi tôi chưa biết Lolita. Có hai
kiểu ký ức thị giác: kiểu một là lúc mà bạn khéo léo tạo lại hình ảnh tại phòng
xử lý ảnh của tâm trí, với đôi mắt mở (và lúc đó tôi mường tượng Annabel bằng
những thuật ngữ chung chung như: “nước da mật ong”, “đôi tay mảnh mai”, “tóc
nâu cắt ngắn”, “cặp lông mi dài”, “miệng lớn tươi tắn”); và kiểu kia là lúc bạn
gợi ngay lên, với đôi mắt nhắm lại, trên vùng tối phía trong mí mắt, ảnh chiếu
bản sao khách quan, hoàn hảo của gương mặt yêu dấu, một bóng ma bé nhỏ bằng những
sắc màu tự nhiên (và đó cũng là cách mà tôi nhìn thấy Lolita).
Bởi vậy, hãy cho phép tôi nghiêm túc tự hạn
chế mình, trong việc miêu tả Annabel, với nhận xét rằng nàng là cô bé đáng yêu,
nhỏ hơn tôi vài tháng tuổi. Song thân nàng là bạn cũ của bác tôi, và cũng cổ hủ
như bà ấy. Họ thuê biệt thự cách không xa khách sạn Mirana. Ông Leigh đầu hói,
da nâu, còn bà Leigh (nhũ danh Vanessa van Ness) to béo, bự phấn. Sao mà tôi
ghét họ đến thế! Hồi đầu, Annabel với tôi toàn trao đổi những chuyện đâu đâu.
Nàng cứ vốc cát mịn lên và cho chúng chảy xuống qua các kẽ ngón tay. Tư duy
chúng tôi đã được định theo cùng một hướng giống như những thiếu niên châu Âu
sáng dạ cùng tầng lớp với chúng tôi vào thời đó, và tôi e là không thể tìm được
nhiều tài năng thiên phú cá nhân trong những quan tâm của chúng tôi tới tính đa dạng của các cõi nhân gian, tới những trận đấu tennis, tới sự vô tận, tới
thuyết duy ngã và nhiều điều khác. Sự mềm yếu và mong manh của những con thú mới
sinh gây cho chúng tôi cùng một nỗi đau nhức nhối hệt như nhau. Nàng muốn thành
y tá thiện nguyện ở một quốc gia châu Á đói khát nào đó; tôi muốn thành điệp
viên nổi danh.
Bỗng nhiên chúng tôi lao vào yêu nhau, man
dại, vụng về, trơ trẽn, khổ sở; vô vọng nữa, tôi phải bổ sung thêm như vậy, bởi
vì nỗi khao khát điên cuồng muốn chiếm hữu lẫn nhau ấy chỉ có thể được làm dịu
bớt bằng cách uống cạn và hòa tan từng giọt linh hồn và thể xác của nhau; vậy
mà chúng tôi thậm chí không thể nào giao cấu được với nhau như bọn trẻ ở khu
nhà ổ chuột vẫn hết sức dễ dàng tìm được thời cơ để thực hiện. Sau lần liều
lĩnh kiếm cách gặp gỡ ban đêm ở vườn nhà nàng (mà lát nữa sẽ kể thêm), thì sự
riêng tư duy nhất mà chúng tôi được cho phép là có thể ở ngoài tầm tai nhưng không
ngoài tầm mắt tại khu vực đông người của plage.
Nơi đó, trên cát mềm, cách người lớn vài bước chân, chúng tôi thường nằm ườn cả
buổi sáng, chìm ngập vào cơn khát tình đến tê dại, và tận dụng từng cơ may của
không gian và thời gian để chạm vào nhau: bàn tay nàng, giấu một phần trong
cát, trườn tới gần tôi, các ngón tay thon thon màu nâu mê man lại gần, gần nữa;
rồi đầu gối trắng sữa của nàng bắt đầu hành trình dài, cẩn trọng; đôi lúc, một
đụn cát, tình cờ được xây lên bởi mấy đứa trẻ con nhỏ tuổi hơn, ban cho chúng
tôi chỗ ẩn náu đủ để ngấu nghiến đôi môi mặn chát của nhau; những đụng chạm nửa
vời ấy đưa các cơ thể non tơ sung sức của chúng tôi tới trạng thái kích thích
mãnh liệt đến độ thậm chí làn nước xanh mát lạnh, mà dưới đó chúng tôi vẫn quắp
lấy nhau, cũng không thể xoa dịu.
Trong số vài báu vật mà tôi làm thất lạc
sau những năm lang bạt tuổi trưởng thành, có tấm ảnh do bác Sybil chụp, nó cho
thấy Annabel, cha mẹ nàng và một quý ông lớn tuổi, nghiêm nghị, chân khập khiễng,
một Bác sỹ Cooper nào đó, người đang ve vãn bác tôi hồi mùa hè ấy, tụ quanh một
cái bàn trong tiệm café ven đường,. Nhìn Annabel không rõ nét lắm, vì nàng bị
chụp đúng lúc đang cúi người xuống ly chocolat
glacé của mình, đôi vai gầy để trần và đường ngôi trên mái tóc là tất cả những gì có
thể nhận ra, (theo như tôi nhớ lại bức ảnh), giữa vết nắng nhòa mà trong đó
nhan sắc nàng dần phai nhạt; nhưng tôi, ngồi có vẻ hơi tách khỏi những người còn
lại, thì lại nổi bật lên đầy kịch tính: một anh chàng buồn bã, lông mày sâu róm,
mặc sơ mi thể thao thẫm màu với quần soọc trắng may rất khéo, chân bắt chéo, ngồi
nghiêng mặt, nhìn xa xôi. Tấm ảnh ấy được chụp vào hôm cuối mùa hè tai hại của
chúng tôi, chỉ vài phút trước lúc chúng tôi cố gắng lần thứ hai và cũng là sau
cùng nhằm cưỡng lại định mệnh. Lấy cái cớ vớ vẩn nhất (đây là thời cơ cuối của
hai đứa và chẳng còn điều gì thật sự có ý nghĩa nữa), chúng tôi trốn khỏi tiệm café,
ra bãi biển, tìm được rẻo cát hoang vắng, và ở nơi đó, trong bóng râm màu tím của
vài tảng đá đỏ tạo hình một thứ giống như cái hang nhỏ, chúng tôi đã có cuộc
giao lưu ngắn bằng những vuốt ve đầy khao khát, với chứng nhân duy nhất là cặp
kính râm ai đó bỏ quên. Tôi đã quỳ gối xuống, sắp chiếm hữu cô bé tôi yêu thì
hai người đi tắm rậm râu, ông già biển cả và em trai ông, hiện ra từ biển, với những
tiếng hò reo cổ vũ thô tục; và bốn tháng sau, nàng chết do bệnh sốt phát ban ở
đảo Corfu.
Lolita. Bản dịch tiếng Việt. Chương 3.