20 June 2012

Annabel Lee (Bản dịch)


Thực ra, có thể sẽ chẳng bao giờ có Lolita nào hết, nếu vào một mùa hè xa xôi, Humbert đã không yêu Annabel - cô bé đầu tiên ấy. Còn Annabel thì bước ra từ bài thơ Annabel Lee, một trong những kiệt tác của thi hào Edgar Allan Poe. Thưa quí ông quí bà độc giả, xin hãy nhìn mớ gai chằng chịt này:



Annabel Lee

Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Chuyện xảy ra đã nhiều năm về trước
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Một cô gái, hẳn mọi người dã biết
Nàng có tên là Annabel Lee
Nàng đã sống với một điều ao ước
Yêu người và được yêu lại nhường kia.

Nàng con trẻ, tôi cũng là con trẻ
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Chưa từng có ai yêu nhau như thế
Như tôi và nàng Annabel Lee
Yêu đến mức để thiên thần ghen tỵ
Dù thiên thần vẫn ở chốn xanh kia.

Chính vì thế mà đã từ lâu lắm
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Cơn gió lạnh từ mây đen ập xuống
Đã giết chết nàng Annabel Lee
Anh em, họ hàng cao sang đổ đến
Những người thân đã mang xác nàng đi
Rồi họ đã chôn nàng trong mồ lạnh
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì.

Niềm hạnh phúc, dù mới là một nửa
Mà thiên thần đã ganh tỵ nhường kia
Chính vì thế (mọi người hay biết cả
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì)
Cơn gió lạnh từ đám mây đen đúa
Đã giết chết nàng Annabel Lee.

Nhưng tình yêu chúng tôi càng mạnh mẽ
Hơn những ai sống hạnh phúc đến già
Và những ai khôn khéo đã chắc gì –
Dù cả thiên thần ngự trên cao ấy
Hay quỉ ma dưới sóng biển rầm rì
Cũng không ngăn cách nổi hồn tôi với
Linh hồn của nàng Annabel Lee.

Ánh trăng sáng gợi ra nhiều giấc mộng
Tôi mơ về nàng Annabel Lee
Nhìn những ngôi sao thấy đôi mắt sáng
Đẹp tuyệt vời của Annabel Lee
Cứ hằng đêm, hằng đêm tôi lại đến
Với người vợ hiền, người yêu, người bạn
Năm trong nấm mồ bên chốn biển xa
Đang ngủ yên trong sóng biển rầm rì.

*

Lý-Lệ-An

Người dịch: Gs. Phạm Văn Quảng, California

Vương quốc xưa bên bờ biển cả,
Lý-Lệ-An thiếu nữ trâm anh!
Tình nàng vằng vặc cao xanh,
Tình ta hơn những mối tình thiên thu.

Yêu nhau thuở còn thơ ngây ấy,
Vương quốc kia sóng dậy bồi hồi.
Tim ta một nhịp sóng đôi,
Thiên thần thượng giới ngậm ngùi hờn ghen.

Ôi! Hồng nhan hoa nhường nguyệt thẹn!
Giữa đêm đen gió buốt thổi về,
Xác hoa giã biệt sông mê,
Bào huynh nàng đã đưa về mộ xa.

Biển xanh nước bao la biền biệt,
Vương quốc xưa tha thiết tình ta.
Mộ xây kép ánh trăng tà,
Biển xanh vằng vặc lòng ta nhớ nàng.

Thiên thần nửa thiên đàng hạnh phúc,
Còn hờn ghen ngưỡng phục tình ta.
Là đây thơ nhạc giao hòa,
Là đây bạc mệnh–lời ca cõi trần.

Từ mây cao gió vần vũ thổi,
Lạnh hồn hoa chìm nổi anh linh.
Tình ta là cả trời xanh,
Cao xa hơn những mối tình thiên thu.

Biển sâu quỉ âm u với gọi,
Sáo thiên thần thượng giới lâng lâng.
Chẳng hề tán loạn tâm thân,
Hồn ta gói trọn hồn nàng Lệ An.

Nửa miệng hoa trăng tàn như cắt,
Ngàn sao trong đôi mắt người yêu.
Lý Lệ An vẫn yêu kiều,
Cùng ta cõi mộng dệt nhiều ý thơ.

Sao đã mọc không mờ ánh mắt,
Trăng đã lên hiu hắt mộng vàng
Cô dâu, hiền nội, người thương,
Ta nằm đây cạnh mộ nàng sóng đôi,
Triều dâng biển sóng bồi hồi,
Biển xanh ta vẫn muôn đời có nhau.