Tôi lật qua lật lại các ký ức buồn thảm này,
và cứ tự hỏi mình, có phải từ hồi ấy, trong ánh lóng lánh thuộc về mùa hạ xa
xôi đó, mà vết nứt đời tôi đã bắt đầu; hay dục vọng cháy bỏng của tôi với đứa
trẻ ấy chỉ là dấu hiệu ban đầu của tính lập dị sẵn có? Khi cố gắng phân tích các
khát khao, duyên cớ, hành động, và những thứ tương tự của mình, tôi buông trôi
theo một kiểu hoài tưởng nào đấy, nó nuôi dưỡng năng lực phân tích bằng vô số lựa
chọn và nó làm cho mỗi tuyến đường tôi mường tượng đều rẽ nhánh, và lại rẽ
nhánh bất tận trong viễn cảnh phức tạp đến phát khùng của quá khứ. Tuy nhiên, tôi
tin rằng, theo lối đi thần bí nào đó của định mệnh, Lolita cũng đến từ Annabel.
Tôi cũng biết là cú sốc từ cái chết của
Annabel đã củng cố sự bất mãn hồi mùa hạ ác mộng ấy, biến nó thành rào cản thường
trực trước mọi chuyện tình sau này trong suốt những năm thanh xuân lạnh lẽo của
tôi. Tâm tính và thể tính được hòa lẫn trong chúng tôi với sự hoàn mỹ đến mức độ
mà lũ choai choai vô cảm, thực dụng, thô lỗ, xu thời ngày nay chắc không thể hiểu
nổi. Rất lâu sau khi nàng mất, tôi vẫn cảm thấy suy nghĩ của nàng trôi qua suy
nghĩ của tôi. Rất lâu trước lúc gặp gỡ, chúng tôi từng có nhiều giấc mộng giống
hệt. Chúng tôi đối chiếu các ghi chép. Chúng tôi tìm thấy nhiều chỗ tương đồng
kỳ lạ. Cùng trong tháng Sáu, cùng vào một năm (1919), một con hoàng yến lạc đường
đã vẫy cánh bay vào trong nhà nàng và nhà tôi, ở hai quốc gia cách nhau rất xa.
Ôi, Lolita, giá mà em yêu tôi như thế!
Tôi dành riêng phần cuối thời kỳ “Annabel”
của mình để miêu tả cuộc hẹn không thành công đầu tiên của chúng tôi. Một đêm nọ,
nàng đánh lừa được sự cảnh giác độc ác của cả nhà. Trong lùm cây trinh nữ lá gầy
bồn chồn sau biệt thự họ thuê, chúng tôi tìm được chỗ đậu trên đống đổ nát còn
sót lại của bức tường thấp bằng đá. Xuyên qua bóng tối và những cành cây mỏng
manh, chúng tôi có thể thấy các hoạ tiết arabesque trên những ô cửa sổ sáng đèn, mà giờ đây, tô điểm thêm chút mực màu thuộc ký ức
bén nhạy, hiện lên trước mắt tôi hệt như những lá bài — có thể vì quân địch
đang bận chơi bridge. Nàng run rẩy và co mình lại lúc tôi hôn khoé môi hé mở và
trái tai nóng bừng của nàng. Một chòm sao mờ ảo trên cao giữa bóng những chiếc
lá dài mảnh mai; bầu trời rung rinh ấy có vẻ cũng trần truồng giống nàng dưới
chiếc đầm nhẹ nhàng. Tôi ngắm gương mặt nàng trên nền trời, nó rõ nét kỳ lạ,
như thể đang tỏa ra vầng hào quang mờ mờ của chính nó. Đôi chân nàng, đôi chân
sống động đáng yêu của nàng, chỉ khép hờ, và khi bàn tay tôi định vị được cái
mà nó cố tìm, một nét mơ màng và huyền bí, nửa sung sướng, nửa đớn đau, xuất hiện
trên nét mặt trẻ con ấy. Nàng ngồi cao hơn tôi đôi chút, và hễ khi nào, trong
cơn sướng khoái đơn côi, muốn được hôn tôi, đầu nàng lại cúi xuống với một cử động
ngái ngủ, mềm mại, ủ rũ, gần như thiểu não, còn cặp đầu gối trần của nàng níu lấy
cổ tay tôi, riết chặt, và lại buông lơi; miệng nàng run rẩy, méo mó do vị đắng
của liều thuốc nước thần bí nào đó, huýt hơi vào, ghé sát mặt tôi. Nàng cố làm
dịu nỗi đau tình, trước tiên bằng cách miết mạnh đôi môi khô cháy của mình lên
môi tôi; rồi người tôi yêu ngả người ra xa, bồn chồn hất tóc, rồi lại rầu rĩ áp
lại gần, hé miệng để tôi mớm vào, trong khi ấy, với sự rộng lượng sẵn lòng tặng
nàng mọi thứ, tim, họng, ruột gan, tôi trao cho nàng giữ cây vương trượng đam
mê của tôi trong nắm tay vụng dại của nàng.
Tôi vẫn nhớ mùi hương loại phấn thơm nào
đó — tôi tin là nàng đã trộm nó từ cô hầu người Tây Ban Nha của mẹ
nàng — mùi xạ hương ngòn ngọt, tầm thường. Nó hòa trộn với mùi bánh quy của cơ
thể nàng, và cảm xúc trong tôi bỗng dâng lên đầy ắp; một chấn động bất ngờ từ bụi
cây gần bên ngăn chúng trào ra — và khi chúng tôi buông nhau, mạch máu rần rật
nhức nhối, chú tâm vào cái hầu như chắc chắn là một con mèo đang lảng vảng săn
mồi, thì từ ngôi nhà vọng ra tiếng mẹ nàng gọi nàng với giọng điệu càng lúc
càng điên cuồng hơn — và Bác sỹ Cooper tập tễnh, nặng nề, lết vào vườn. Nhưng
lùm cây trinh nữ ấy — bầu trời mù sao, cảm giác nhột nhạt, ngọn lửa bừng bừng,
giọt mật ngọt ngào cùng nỗi đau nhức nhối vẫn ở lại cùng tôi, còn cô bé ấy, với
đôi chân bờ biển và cái lưỡi nồng nhiệt, không ngừng ám ảnh tôi từ đó — suốt hai
mươi tư năm sau, tận cho tới khi tôi phá bỏ được bùa chú của nàng bằng cách hoá
thân nàng vào cô bé khác.
Lolita. Bản dịch tiếng Việt. Chương 4.