27 February 2020

Con Gà




Dạo này phây thầy bị report suốt, nên mấy bài hay ho nhạy cảm là thầy toàn phải để riêng cho friends, cho đỡ bị hiểu nhầm. Nói chung viết gì cũng đụng chạm, từ cách tính tiền điện cho đến văn chương hay chứng khoán, cái gì cũng có người nhắn tin phàn nàn. 

"Vậy thì thầy biết viết cái gì? Một anh bạn khuyên thầy đừng đả động đến một người nào. Cứ viết truyện buồng cau, cây chuối, cục đất, buổi hoàng hôn, con lợn. Nhưng biết đâu đấy? Thầy vẫn sợ. Thầy sợ có người nào lại nhận mình là buồng cau, cây chuối, cục đất, buổi hoàng hôn, hay là con lợn để mà không bằng lòng. Bởi thế, tuy chẳng muốn, thầy đành lại lấy chuyện thầy ra mà viết để cho yên chuyện."


Nói đúng hơn thì là chuyện con gà nhà thầy.

Nó cũng chỉ là một con gà mái bình thường thôi, hơi đắt hơn một chút vì trắng tinh và nhỏ như con bồ câu nhỏ. Thực ra ngày xưa nhà thầy có một đàn gà, có lúc đông lên đến ba bốn chục con, tụi nó cứ tự đẻ tự nuôi, lâu lâu cho nắm thóc, chứ cũng không chăm sóc gì đặc biệt. Thỉnh thoảng có khách đến nhà mà thầy chưa lĩnh nhuận bút, thì thầy lại ra vườn nhặt trứng, và đưa cho khách hòn đá, ném trúng con nào thì ăn con đó.

Nhưng do bọn nó đẻ ghê quá, nên nhà bẩn, cỏ còn chẳng mọc được với bọn nó, nên cuối cùng thầy cũng đem cho gần hết, chỉ còn mỗi con mái trắng này, vì nhìn nó có vẻ tần tảo, hiền lành, không nỡ đem cho. Có người hỏi sao không giữ thêm con trống cho nó, nhưng giữ 2 con thế thì sớm muộn chúng nó lại đẻ ra đầy nhà thôi.

Vậy mà con gà trắng này sống cũng hơn một năm rồi, một mình lủi thủi nhặt nhạnh ở đâu không biết, tối tự giác lên cây nào ngủ không hay. Nhà thầy vẫn có cái xe đạp cho người làm đạp ra cổng để mở cửa cho khách. Nhưng thầy đạp xe tìm nó mấy lần ban đêm xem nó ngủ đâu mà không bao giờ thấy mới lạ.

Chuyện nhạt nhỉ.

Nhưng hôm nọ tự dưng không thấy nó đâu cả tuần, thầy mới cất công đi kiếm nó cả buổi thì thấy cô nàng đang ấp mười mấy quả trứng dưới một gốc mai. Túm cổ nhấc lên thấy nhẹ bỗng, như một túm lông, chắc nhịn ăn lâu quá.

Thầy thấy tội nghiệp, nên lấy hết trứng đi, và ném nó ra ngoài, để nó không mất sức ấp mấy quả trứng không có trống.

Thế rồi thầy tò mò, đem luộc hết lên để ăn, thì đang luộc thấy nổ bụp một cái, mới chạy vào xem, thì thấy có một quả có trống, gà con đã đủ lông đủ cánh.

Thầy bèn bóc hết mấy quả còn lại ra chấm muối ăn, thì không thấy còn quả nào có trống nữa. Chỉ có đúng quả ấy.

Tự dưng cứ bần thần nghĩ, không hiểu con gà của mình kiếm đâu ra con trống trong khu vườn của nó, không lẽ nó đẻ với chim, hay nó giẫm phải vết chân con gà nào... Nếu mình không đi nhặt trứng của nó thì có phải hôm nay nó có đứa con để nuôi không.

Hôm nay lại thấy nó lân la đến xin ăn, mà chẳng còn gì ăn được, nên lấy gạo nếp ra cho ăn, ăn xong nó còn chạy theo, như chó.

Đời thật là nhiều chuyện không sao hiểu được.

25 February 2020

Ai nợ Tp HCM?




Lâu lâu lại có kẻ lèm bèm về việc thu ngân sách của Tp HCM, làm như cả nước mang nợ cái thành phố này vậy. Mặc dù quan điểm ấy sai về cả tình và lý.

(1) Nói về tình, thì Tp HCM thực ra là 1 thực thể khác hẳn SG xưa. Bọn Bắc kỳ cục và dân nhà quê hay đồng nhất 2 vùng đó với nhau, tuy nhiên thật sự Sài Gòn chỉ là Q1, Q3, Q4, còn Q5 và các vùng gần nó được gọi là Chợ Lớn, vùng phía Bắc thành phố được gọi là Gia Định.

Tp HCM hiện nay to bằng 50 lần cái gọi là Sài Gòn đó, nên trước khi nói, hãy định nghĩa cho rõ đã.


Và nói cho đúng thì Tp HCM nợ cả nước này chứ cả nước này không ai nợ nần gì Tp HCM cả. Sau giải phóng miền Nam, SG là vùng đất tan hoang do 90% nền kinh tế nằm trong tay Hoa kiều, công thương nghiệp chẳng có gì vì Mỹ rút, dịch vụ thì toàn đi hầu lính Mỹ, nó về rồi là chết đói thôi. Có vài nhà máy luyện kim thì toàn dùng vỏ đạn, hết đánh nhau coi như cũng hết nguyên liệu luôn. Ngay SG cũng chẳng có cơ sở hạ tầng gì đáng kể, cái nhà cao nhất hồi đó theo tôi còn nhớ là khoảng 10 tầng, nhìn như ổ chuột. Dân SG sau 75 kéo nhau đi Mỹ gần hết. Chẳng có ai ở SG mà lại không có một phần lớn gia đình đã qua Mỹ.
Để có Tp HCM như ngày nay, cả nước đã dồn sức, dồn người cho nó. Sau 75, rất nhiều cán bộ miền Bắc phải vào nắm các vị trí lãnh đạo, quản lý. Rồi hàng chục năm liền, các địa phương đều đóng góp nhân tài vật lực cho thành phố. Thử nhìn xem người tài ở Tp HCM bây giờ có ai nói tiếng SG không?
Do đó, những gì Tp HCM làm ra được phải có trách nhiệm chia sẻ cho địa phương, cho nơi quê hương của những người đang làm việc ở đó, cho chính HN, nơi trực tiếp lãnh đạo và quản lý các bộ máy ngành dọc, cũng như nắm quyền lực về quân đội và an ninh, bảo vệ cho thành phố.
Tuy nhiên chính HN cũng đóng góp cho ngân sách chứ chẳng xin của ai cả.

Nên lý luận của bọn chó về việc HN lấy của Tp HCM là rất ngu, tư duy kiểu gái.
(2) Nói về lý. Tp HCM không phải là quốc gia riêng, càng không phải là 1 hòn đảo. Hiện nay với mức GDP đầu người cao hơn trung bình cả nước độ vài chục phần trăm, nó đã và đang phải chịu áp lực nhập cư rất lớn. Không ai ngăn được chuyện đó cả. Nếu như Trung Ương không điều tiết ngân sách, để Tp HCM một mình một lối, GDP đầu người cao gấp 10 lần các địa phương khác, thì dĩ nhiên nó sẽ chịu áp lực di dân còn kinh khủng hơn. Hạ tầng sẽ không chịu nổi, và sẽ là 1 quả bom về môi trường cũng như dân cư, tội phạm, và đạo đức xã hội.
Và lại, cũng là dân một nước, nói một thứ tiếng, dân Tp HCM chẳng có cái gì ưu việt hơn dân tỉnh khác cả. Có chăng là do thị trường lớn, giá tiêu dùng cao, nên thu nhập của người dân cao hơn, nhưng chi phí sống cũng cao hơn. Mọi thứ Tp HCM đạt được là do cả nước dồn cho nó. Nó nợ cả nước, và trước tiên là nợ một lời xin lỗi vì quản lý yếu kém, để cả dàn lãnh đạo tham nhũng đi tù.
Còn lũ chó trí thức giả cầy, văn nghệ sỹ tâm thần, phóng viên ngu dốt me Tây thì hãy thôi rên rỉ bài ca con cá về cái gọi là hòn ngọc Viễn Đông đi. Sự thực thì nó chỉ là một ổ điếm cho quân Mỹ, một cái chợ cho Hoa kiều kiếm sống mà thôi.
Hãy biết ơn những người cộng sản đã giải phóng nó, và nên tự nguyện tăng phần nộp về cho ngân sách Trung Ương!