Một trong những điều anh thích ở nhà Phật là "An". Chữ này gốc Tàu, vì nói chung những khái niệm cao siêu kiểu này thì người Việt không nghĩ ra được. Từ điển thuần Việt chỉ có tay chân chim bướm thóc lúa là cùng. An là cái nằm ngoài năng lực tư duy người Việt cổ, thậm chí cả người Việt hiện đại.
Chữ An đó có thể hiểu đơn giản qua hình ảnh một quả lắc, hay cái đánh nhịp của dân học nhạc. Quả lắc luôn chuyển động, như tâm hồn con người, nó bay từ cực này qua cực kia, như chúng ta luôn mải nghĩ về quá khứ hay tương lai chứ không để tâm đến hiện tại.
Cứ nghĩ xem bao nhiêu phần trăm thời gian trong ngày bạn nghĩ về việc sau này bạn sẽ làm gì, và ngày xưa bạn làm khác đi thì sẽ ra sao. Chúng ta cứ mải chạy theo việc sẽ mua được cái nhà mới, sẽ lên được chức, sẽ lấy được chồng, sẽ đi chơi năm sau, sẽ...., hoặc là giá như ngày xưa học trường khác, giá như ngày xưa không lấy con ấy, giá như không mua con FLC,...
Dân VN mình sống vất vả và không vui cũng vì vậy. Cả cái nước này cứ suy nghĩ mãi xem ngày xưa có nên đánh Mỹ không, vua Quang Trung mà chết muộn hơn thì sao, rồi lại mơ ước đến ngày được Mỹ xâm lược lần nữa, bỏ bom lên HN, hay là Nhật đến bắt cả nước trồng đay thay lúa, hoặc Pháp qua xây đường tàu cao tốc Bắc Nam cho.
Cái tâm không An thì chẳng bao giờ hạnh phúc được, y như quả lắc chẳng lúc nào không đu đưa.
Nhưng những gì đã qua thì không thể thay đổi được, những gì sắp đến cũng không ai biết, chỉ có hiện tại là của ta. Vậy mà ta chẳng mấy khi nghĩ về nó, y như một kẻ đang làm tình mà cứ sợ có bầu, rốt cuộc chẳng có gì vui.
Hãy tận hưởng từng nhịp sống, chỉ có nó mới là của bạn.
No comments:
Post a Comment