Cocker Spaniel là giống chó săn chuyên nghiệp nhưng được mọi người yêu thích và nuôi trong nhà vì tính cách vui vẻ và thân thiện của nó.
Nguồn gốc
Cocker Spaniel có tổ tiên bắt nguồn từ Tây Ban Nha nhưng lần đầu tiên được chú ý tại xứ Galles.
Từ thế kỷ 14, những con Cocker Spaniel đã được ưa chuộng vì tính “nhân bản “ hơn là năng khiếu của chúng trong săn bắt. Vào thế kỷ 18, chúng đã cho ra đời hai dòng con là: Springing Spaniel và Cocking Spaniel. Hai dòng chó này cũng là những tay săn thực thụ. Những bá tước vùng Malborough rất thích nuôi chó Cocker Spaniel để phục vụ cho việc đi săn, nên chúng còn được biết đến với tên gọi là Cocker Malborough. Ngoài ra, giống chó này còn mang thêm dòng máu của giống chó lùn, lông xù Blenheim của Anh. Mặc dù Cocker Spaniel xuất hiện từ rất sớm nhưng mãi đến thế kỷ 19 mới bắt đầu được công nhận là một giống chó mang những đặc tính riêng được xác định rõ ràng. Đến cuối thế kỷ 19, chúng xuất hiện ở Pháp và trở thành giống chó “thời thượng “.
Đặc tính
Do có tính cách vui vẻ, nhiệt tình và rất linh hoạt, vì vậy, chúng thường được ví như những đứa trẻ. Nếu muốn nuôi một chú chó Cocker thì tuổi nuôi thích hợp nhất là khoảng hai tháng tuổi. Vì là giống chó săn nên chúng rất nhạy bén trong việc đánh hơi. Vì vậy, chúng đã được sử dụng làm chó nghiệp vụ giúp cho việc tìm kiếm hàng cấm, ma túy, chất nổ tại khắp các sân bay trên thế giới.
Tổng quan (hình thái bên ngoài)
Đầu: Tương đối dài và phân biệt rõ từng phần, trán rộng, sọ rộng và hơi gồ lên ở phía cuối. Phần xương nơi bên hai chân mày gồ lên tạo thành một đường rõ nét. Đường cong giữa trán và mũi rõ rệt, sống mũi thẳng, chắc, rộng, chóp mũi màu đen. Mõm nghiệng từ từ ra phía mũi, không tạo điểm gảy và không nhọn, mắt to nhưn gkhông lồi, màu nâu hạt dẻ hoặc đậm hơn (một con Cocker thuần giống thì màu mắt không được quá sáng). Tai rộng phủ đầu và kéo dài từ trên mắt xuống dưới cổ. Khi kéo tai ra phía trước đầu thì vành tai không vượt quá chóp mũi, trên tai phủ đầy lông dài và mềm nhưng không tạo thành lọn. Lổ tai là nơi dễ bị viêm nhất, vì vậy, cần chú ý vệ sinh thường xuyên. Cổ dài, hơi cong và có nhiều cơ bắp.
Thân: Lưng ngắn, hông khỏe và đầy cơ bắp, mông to tròn. Khi đứng thẳng thì toàn thân xuôi về phía đuôi. Lồng ngực rộng và sâu xuống tận cùi chỏ. Khung sườn cân đối. Đuôi ngắn thấp xuống phía dưới cuối đường lưng, chiếm 2/5 chiều dài cơ thể, đuôi càng thấp càng đẹp. Ngày nay, do theo mỹ quan của đa số người nên từ khi được 2 –3 ngày tuổi, người ta sẽ cắt đuôi cho chúng, chỉ chừa lại 1 –2 đốt.
Chân: Chân trước thẳng, mạnh mẽ, hơi ngắn, vai dài, hơi cong. Chân sau khỏe, có nhịều cơ bắp giúp chó có sức bật, khoeo chân dài, bàn chân to.
Lông: Dài và không gợn sóng, nằm sát nhau. Tuy có lông dài và dày, nhưng chó vẫn thích nghi được ở những vùng có khí hậu nhiệt đới như Việt Nam. Màu sắc của lông rất đa dạng , màu đơn thường có các màu như: đen, hung vàng,kem. Những màu này không lẫn một vết trắng nào, ngọai trừ vết trắng ở trước ngực. Màu da: đen nâu, đen hung trắng. Màu trên lưng thường đậm hơn ở hai bên hông, trên đầu và bốn chân.
Kích thước và cân nặng:
Nặng khoảng: 12 – 13 kg.
Chiều cao: Con đực cao từ 38 – 41 cm. Con cái cao từ 37 – 40 cm.
Giống chó này được nhắc đến trong Lolita, ví dụ trong trích đoạn sau đây từ chương 27, Lolita nguyên bản tiếng Anh:
“Wow! Looks swank,” remarked my vulgar darling squinting at the stucco as she crept out into the audible drizzle and with a childish hand tweaked loose the frock-fold that had stuck in the peach-cleft—to quote Robert Browning. Under the arclights enlarged replicas of chestnut leaves plunged and played on white pillars. I unlocked the trunk compartment. A hunchbacked and hoary Negro in a uniform of sorts took our bags and wheeled them slowly into the lobby. It was full of old ladies and clergymen. Lolita sank down on her haunches to caress a pale-faced, blue-freckled, black-eared cocker spaniel swooning on the floral carpet under her hand—as who would not, my heart—while I cleared my throat through the throng to the desk. There a bald porcine old man—everybody was old in that old hotel—examined my features with a polite smile, then leisurely produced my (garbled) telegram, wrestled with some dark doubts, turned his head to look at the clock, and finally said he was very sorry, he had held the room with the twin beds till half past six, and now it was gone. A religious convention, he said, had clashed with a flower show in Briceland, and—“The name,” I said coldly, “is not Humberg and not Humbug, but Herbert, I mean Humbert, and any room will do, just put in a cot for my little daughter. She is ten and very tired.”
No comments:
Post a Comment